Khi gió đông khẽ lùa qua những hàng cây
Mỗi năm, khi gió đông khẽ về, khi không khí bắt đầu se lạnh, tôi lại nghe thấy trong lòng mình một điều gì đó rất khẽ, như tiếng gọi của ký ức. Đông đã đến rồi, em biết không?
Mùa đông đến không ồn ào, không vội vã. Nó đến bằng hơi thở nhẹ của sớm mai, bằng sương mờ giăng trên mái ngói, bằng những chiếc lá cuối cùng rời khỏi cành. Và cũng bằng những buổi chiều chùng xuống, khi lòng người bỗng dưng thấy trống vắng.
Giữa cái lạnh của gió và sương, tôi lại chợt nhớ đến em. Nhớ một người từng khiến tôi tin rằng, chỉ cần có tình yêu, mùa đông cũng có thể trở nên ấm áp. Nhưng giờ đây, khi em đã đi xa, hơi ấm ấy dường như chỉ còn trong ký ức.
Ký ức vẫn còn đó trong từng cơn gió
Em còn nhớ không, những ngày đầu đông năm ấy, khi ta cùng nhau đi dạo dưới hàng cây trụi lá? Gió lạnh đến tê buốt, nhưng bàn tay em vẫn nằm gọn trong tay tôi, nhỏ bé và ấm áp. Chúng ta nói với nhau những điều vu vơ, cười vì những chuyện chẳng đâu vào đâu, mà vẫn thấy hạnh phúc đến lạ.
Thời gian trôi nhanh quá. Mới đó mà bao mùa đông đã qua. Giờ đây, con phố cũ vẫn còn đó, hàng cây vẫn còn đó, chỉ có em là không còn ở bên. Tôi vẫn thường ghé qua quán cà phê quen, gọi cùng một ly cà phê sữa nóng, ngồi ở góc cũ bên khung cửa sổ, nhìn dòng người vội vã qua lại. Có đôi khi, tôi tưởng chừng sẽ thấy bóng dáng em thấp thoáng đâu đó, nhưng rồi tất cả lại chỉ là ảo ảnh của một trái tim chưa thể nguôi quên.
Người ta nói, ký ức rồi sẽ phai nhạt theo thời gian. Nhưng có lẽ họ chưa từng yêu ai sâu đậm như tôi đã từng yêu em. Bởi có những ký ức, dù năm tháng có phủ đầy bụi mờ, vẫn luôn lấp lánh như ngày đầu tiên.
Một mình giữa mùa đông
Mùa đông thường khiến người ta cảm thấy cô đơn. Cái lạnh không chỉ len lỏi trong không khí mà còn len vào cả tâm hồn. Nhưng tôi nhận ra, nỗi cô đơn lớn nhất không phải khi ta ở một mình, mà là khi có rất nhiều người bên cạnh nhưng chẳng ai có thể khiến ta thấy ấm áp như em đã từng.
Tôi vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn cười nói giữa đám đông. Nhưng chỉ cần một buổi chiều lặng lẽ, khi bản nhạc xưa vang lên, là mọi thứ lại ùa về. Những ký ức tưởng như đã ngủ yên lại khẽ lay động. Và giữa thành phố rộng lớn này, tôi vẫn thấy có một khoảng trống không gì có thể lấp đầy.
Dẫu vậy, tôi không còn sợ mùa đông nữa. Bởi vì tôi hiểu, tình yêu không phải là để giữ mãi bên mình, mà là để trân trọng ngay cả khi nó đã đi qua. Em đến và rời đi, nhưng em đã để lại trong tôi một điều vô giá – đó là cảm giác được yêu thương thật lòng.
Nếu một ngày em trở lại
Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, nếu một ngày nào đó ta vô tình gặp lại, tôi sẽ nói gì với em? Có lẽ tôi sẽ chỉ khẽ cười và nói rằng, đông đã đến rồi, em biết không? Nhưng lần này, tôi không còn lạnh nữa.
Không phải vì có ai đó mới, mà vì tôi đã học cách sưởi ấm chính mình bằng những kỷ niệm đẹp. Tôi không còn tìm em trong đám đông, không còn dõi theo những dấu vết của quá khứ. Bởi giờ đây, em đã trở thành một phần dịu dàng trong tim tôi, không còn là nỗi đau, mà là một mảnh ký ức ấm áp mỗi khi gió đông thổi về.
Có lẽ, chúng ta đều phải đi qua những mùa đông như thế, để biết rằng trái tim mình đủ mạnh mẽ, đủ trưởng thành. Và dù con đường phía trước có thế nào, tôi vẫn luôn mong em được bình yên, được hạnh phúc, dù không phải bên tôi.
Mùa đông – mùa của yêu thương và hồi ức
Mùa đông không chỉ là mùa của lạnh giá, mà còn là mùa để con người biết yêu thương nhiều hơn. Khi gió lạnh lùa qua khung cửa, ta mới thấy quý những hơi ấm quanh mình. Khi nhìn những đôi tay nắm chặt nhau trên phố, ta mới hiểu giá trị của một cái ôm thật lòng.
Nếu em đang ở đâu đó, giữa một thành phố xa xôi, mong rằng em vẫn cảm nhận được hơi ấm từ những người thương yêu em. Còn tôi, giữa mùa đông này, vẫn sẽ giữ trong tim một khoảng trời dành cho em – khoảng trời của những kỷ niệm, của một thời thanh xuân đẹp đẽ.
Đông đã đến rồi, em biết không? Trời vẫn lạnh, gió vẫn se, nhưng trong tôi không còn chỉ là nỗi nhớ buồn. Thay vào đó là sự biết ơn, vì đã từng có một người khiến mùa đông của tôi trở nên thật đáng nhớ.
Mùa đông lại đến, mang theo những cơn gió lạnh và những giọt sương mỏng manh đọng trên khung cửa sổ. Nhưng trong lòng tôi, có một điều gì đó vẫn lặng lẽ ấm áp – đó là ký ức về em. Thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ, nhưng không thể xóa đi cảm giác dịu dàng mỗi khi nhớ lại một ánh mắt, một nụ cười, một mùa đông có em.
Giờ đây, khi đông về, tôi không còn sợ cái lạnh nữa. Bởi tôi hiểu rằng, chính những mùa đông như thế này đã dạy tôi biết yêu thương, biết trân trọng, và biết mỉm cười với cả những điều đã đi qua.
Em có biết không, đông vẫn đẹp như ngày nào, chỉ khác là tôi đã học cách đứng trong cái lạnh mà lòng vẫn bình yên. Bởi đâu đó giữa những cơn gió thổi qua, tôi vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của kỷ niệm:
“Đông đã đến rồi, em biết không?”
Hữu Huy